Sau này lưu nhược anh
Đêm qua ôm cuốn sách đi ngủ vào niềm sung sướng tột độ… sáng nay vào kites mới phát hiện nay hoá ra với mọi người trong nhà trọn đời cũng có thể có bài hát, bắt buộc post lên đây ngay…:))
Sau này – lưu giữ Nhược Anh
后来我总算学会了如何去爱
Sau này em new học được thế nào là yêu một người
可惜你早已远去消失在人海
Tiếc rằng anh vẫn rời xa, đang tan biến nơi biển người mênh mông
后来终于在眼泪中明白
Mãi đến sau đây khi hầu hết giọt lệ rơi xuống, sau cùng em sẽ hiểu ra
有些人
Có phần nhiều người
一旦错过就不在
Nếu bỏ lỡ thì mãi mãi sẽ không lúc nào trở lại
质子华 白花瓣
Từng cánh hoa trắng nuột của cây sơn trà
落在我蓝色白裙子上
Rơi xuống dòng váy xanh của em
爱你
“Yêu em”
你轻声说
Anh thanh thanh nói
我低下头,闻见一阵芬芳
Em cúi đầu tận thưởng mùi hương thơm ngát
那个永恒的夜晚
Vào mẫu đêm vĩnh hằng ấy
十七岁仲夏
Em bắt đầu tròn mười bảy
你吻我的那个夜晚
Anh khẽ trao em nụ hôn đầu
让我往后的时光
Hãy để em quay lại khoảnh tương khắc ấy
每当有感叹
Mỗi lúc lòng man mác buồn
总想起,当天的星光
Em lại lưu giữ về ánh sao sáng đêm đó
那时候的爱情
Tình yêu thương ngày ấy
为什么就能那样简单
sao lại giản solo đến vậy?
而又是为什么
Và trên sao
人年少是
Khi chúng ta còn trẻ
一定让深爱的人受伤
Lại cứ độc nhất vô nhị định đề nghị làm cho người mình yêu thương tổn yêu quý sâu sắc
在这相似的深夜里
Giữa đêm khuya yên lặng như nắm này
你是否一样,也在青青追悔感伤?
Liệu anh có giống em cũng đang lặng lẽ hoài niệm về xa xưa ấy
如果当时我们能
Nếu như ngày đó
不那么倔强
chúng ta không thực sự cố chấp
现在也不那么遗憾
Thì bây giờ đã không ân hận hận như vậy
你都如何回忆我
Trong ký ức của bạn bè như ráng nào?
带者笑还是很沉默
Khuôn mặt mang theo thú vui hay nỗi ưu tư?
这些年来 ,有没有人能让你不寂寞
Những năm tháng qua, bao gồm ai rất có thể lấp đầy sự cô đơn trong anh nữa không?
永远不会在重来
Vĩnh viễn không khi nào trở lại
有一个男孩还爱着那个女孩
Có một người con trai yêu người con gái ấy nhiều tới vậy…
Cà phê đắng với mưa – Thanh Ngọc
Ngồi lặng thinh, cửa hàng vắng tanh, em một mìnhChẳng còn anh mà lại vẫn kêu cà phê đắng…Cành hoa trắng mỏng tanh manh, rụng trên phím cây dương cầm,Như chủ yếu em ảm đạm héo hắt gần như chiều mưa.Bài nhạc xưa em đã nghe từng nào lầnLà đơn độc nỗi nhớ anh những bấy nhiêuCà phê đắng ngơi nghỉ trên môi, nhưng em đắng sống trong lòngKhông đọc sao em chẳng khóc mà lại nhạt nhòa…ĐK:Bỗng vỡ lẽ òa bởi những xót xa, khi phân biệt mình siêu nhớNgỡ vẫn quên hình bóng thân quen.Mà từ bây giờ lại lưu giữ thêm…Trách tim mình chẳng đầy đủ vô tình nhằm phôi pha màu ký kết ức,Đã lâu rồi mà cứ hi vọngAnh biết không, em cứng cáp sẽ thôi chờ mong….